Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

30/4 Đáng nhớ

    Lâu lắm rồi, Tôi chẳng nhớ rỏ bao nhiêu năm 30/4, năm nay gia đình có 1 ngày 30/4 đặc biệt được đoàn tụ với Dượng Chín và Cô Xuân, vì chỉ có 1 ngày thôi nên mọi việc từ các khâu nhỏ nhất đến lớn nhất hầu như chỉ tập trung cộng lại =1 ngày.
    Đường sá xa xôi hơn 400 km đi bằng phương tiện là xe khách mà các bạn biết xe khách các ngày Lễ, Tết rồi được đưa lên thời sự VTV1 đó, Vậy mà hành trình của Cô Dượng tôi chỉ gói gọn trong 1 ngày. Đêm 28 lên xe đến nơi sáng 29, sáng 30 Cô Dượng và em kế tôi bằng xe honda tiếp tục đi Phú yên để....chửa bệnh chạy lòng vòng hơn 300 km nữa cả đi và về, về chưa đến nơi xe đặt trước đã điện đang chờ để về lại Tp,...và cuối cùng xe đó không chờ, em kế tôi có biết 1 người đã đặt 1 xe khác vào Tp và nhờ người ấy đặt giùm, tất nhiên là chỗ ngồi hoặc nằm gì đó nó không thoải mái lắm, đi Phú yên về nhà em tôi lấy đồ đạc không kịp chào ai lại đèo nhau ra xe vừa đúng lúc xe chuẩn bị chuyển bánh.
    Cô Dượng đi rồi tôi vẫn còn lo lắng không biết có bị đuổi xuống xe không vì hình như tôi thấy Cô dượng không có vé đi xe đó. Với tôi 1 ngày 30/4 đang nhớ....và không dám hẹn 1 ngày 30/4 như vậy,  phải là 1 ngày thoải mái hơn.
                                   ( Viết cho  2 em tôi Dượng Chín, Cô Xuân )
  

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Những ngày cuối năm.

      Đã lâu lắm vì công việc không có thời gian để vào blog của mình, mà đến hôm nay là 26 tháng chạp âm lịch Tân mão rồi, năm nay lại 29 là bước qua mồng 1 Tết Nhâm thìn. Vậy là 3 ngày nữa thôi.
      Năm Tân mão này mình thấy có nhiều thay đổi trong cuộc sống, không biết do mình ngày càng thêm tuổi mà suy tư nhiều hay do hoàn cảnh khách quan chung quanh tác động mà mình thấy hình như nó dịu đi, mà người khác cho là có lắng đọng hơn hay họ chỉ nhìn bề nổi của mình mà nói như vậy, có 1 cô bạn của vợ mình không ở gần nhưng chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại hoặc mail,hoàn cảnh cô ấy khó khăn về nhiều mặt, những khó khăn thuộc loại hiếm nhưng suy nghĩ, lời nói, và những bày tỏ yêu đời của cô ấy luôn phong phú, khách quan, mực thước, và sống động.
      Hơn 1 năm tìm lại được vợ mình với quảng thời lưu lạc gần 40 năm, mình nghĩ làm sao vui mà sống và làm việc tốt, tất nhiên mình nghĩ sẽ có 1 động cơ nào đó và suy nghĩ này cứ theo đuổi 2 vợ chồng mình mà không thể và không bao giờ có câu trả lời được, kể cả ngày cuối năm rồi vẫn không rời câu hỏi?????????

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Học

    Ngày hôm nay buồn quá vì cái tay tới thời kỳ gần hết hạn xử dụng, nghĩ không biết làm gì học viết những bài này chơi,học đăng nhập,đăng xuất cái bờ lóc,mượn những bài thơ của các bạn để làm bài học,nhưng những bài thơ này với mình là kỷ niệm,có bài đăng báo rồi,có bài chưa,và rất dể thương...Và bài đầu tiên...                   
                               MONG
.  Sinh con mong mỏi mong mòn,
 Mong con khôn khỏe tròn cùng thời gian.
 Lớn lên đừng gặp gian nan,
 Đời con hạnh phúc,bình an,đức tài.
                                                                      

Kỷ niệm cho một người.

Bài này viết cho bác Hai Nhung nhưng củng là kỷ niệm của gia đình,cách đây 1 năm khi Bé nhỏ vào đại học,bác Hai cùng thầy Tươi,thầy Huệ vào chơi,bác Hai tăng cho 1 bài thơ đối với gia đình đó củng là nỗi niềm mà ấn tượng gia đình nhớ mãi,và năm nay mình viết vào đây để củng thấy cuộc đời mình.
                  MỪNG CON VÀO ĐẠI HỌC.
 
          Nhận giấy báo biết con vào đại học,
          Lẫn vui mừng ba trằn trọc không thôi.
          Mấy ngày nay ba chạy khắp cả rồi,
          Về thấy mẹ con ngồi u rũ quá.
          Chừ trong nhà không còn chi bán cả,
          Bèn đi vay-họ sợ nợ chẳng cho
          Đám lúa non gieo sạ kế bên gò,
          Củng đã bán cho con thi đợt trước
          Nhìn thấy con lòng ba không chịu được,
          Hai hàng mi ướt đẫm tự bao giờ
          Bước vào đời chưa qua hết tuổi thơ
          Mà gặp cảnh gia đình cơ hàn quá.
          Hai triệu đồng!Sao nghe mà xa lạ
          So với ba đánh đổi cả cuộc đời
          Tiền đào đâu cho đủ số con ơi
          Ngày nhập học không còn chần chờ nữa.
          Mẹ nó ơi!Mình còn con nái chữa
          Cộng với tiền hôm bữa bán heo con
          Mười mấy năm ba trông đợi mỏi mòn
          Nay con đỗ-Không còn chi vui nữa.
          Dẫu có ăn cháo, ăn rau thay bữa,
          Vẫn hài lòng vì có đứa con ngoan
          Con cứ đi ! Mọi việc sẽ chu toàn
          Giữ gìn sức khỏe , bình an con nhé.
          Lần đầu đời phải xa cha xa mẹ
          Chắc con buồn ! Thời gian sẽ phôi pha
          Phần mẹ con lo quán xuyến việc nhà
          Ba vào rẫy lo trông cà để hái.
          Lo tích lũy dăm ba bao để lại
          Gởi vô lần con trang trải chi tiêu
          Tuổi của ba đã ngã bóng qua chiều
          Không ân hân, không điều chi nuối tiếc
          Con gắng học để có nhiều hiểu biết
          Học để làm người, giúp nước thương dân
          Dù cuộc đời bao nỗi khó khăn
           không chùn bước ! Vững vàng lên con nhé !
                                       Năm 1990-Êaphe
         


                                                                                   
                                                                                
                        

                           
                                                                              
                        
                                                                                   

                                                                                           

                       




















                                                                           



                                   
            



                            

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Đời ...mơ...

Mỗi người chúng ta ai củng đã sống và riêng tư từng người đều ít nhất một lần,có người chỉ nghĩ,có người va chạm một cuộc tình.Nhưng cái đích đến là hạnh phúc cho mỗi chúng ta,và tôi là con người đó trong cái mênh mông của vô vàn cái hạnh phúc trong thế giới này.Đó là ( Những ngày tháng qua ) của tôi.
 Thời gian thì thật hiền lành
 Chẵng chờ,chẵng đợi,chẵng dành riêng ai.
 Một mai là bước dường dài
 Qua rồi,giữ tận hố sâu đáy lòng.
 Rất cảm ơn tất cả những gì tôi có niềm vui và nỗi buồn cùng các Tình yêu. B&C. (cho những người mình yêu qúy) ........
 Chỉ trong vòng mấy ngày ở Thành phố HCM về Dượng Chín đã thuyết phục được tôi cái cách làm này là lên Blog, vì nơi tôi ở thứ này là xa xỉ,và hình như chẵng có ai quan tâm về những việc làm này. Tôi củng không biết những người có những là phương tiện máy móc họ có thích làm như mình hay không?,nhưng riêng tôi qua cái mà tôi gọi là(Tinh thần) Dượng Chín truyền đạt rất thú vị với tôi,ngặt một nỗi nơi tôi ở hình như không nói trước chứ chắc không bao giờ có nhưng thứ này,không phải là không mua được mà các lọai đường truyền không kéo vì xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxa quá. Không vì thế mà nao núng chỉ có việc sợ phiền phức người khác,những bạn bè có máy móc như thế này,Dượng Chín chắc củng đồng ý với tôi như vậy chứ,tất cả học từ đầu,khá phức tạp đối với tôi,Bạn đồng hành của tôi lấy làm lạ thắc mắc, không biết Ông này làm cái gì mà từ khi ở TP về lại hay vắng nhà,may là bạn tôi không biết đi xe,tay chân thì đi hết không còn ai để tham khảo,tôi củng biết bạn tôi tự an ủi lấy mình chứ củng chưa chịu bỏ qua,nhưng với tôi củng là vấn đề.
Tôi tự thưởng cho mình bằng những câu này và củng bắt tay cùng Dượng để Dượng chúc mừng tôi dù sao củng là thành công. B&C. (viết cho Dượng Chín) .......
 Mơ đời.
 Nụ cười, mình lỡ uống say,
 Giật mình tỉnh mộng tóc thay đổi mầu.
Ước gì ! mộng vẩn còn sâu,
 Để mình uống mãi cho dầu say hơn.
 B&C

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Tiếng hát Trúc Ngân....

Bé Trúc Ngân là con của đượng Điệp cô Liên ...vừa rồi thi giọng ca vàng của Đài tiếng nói nhân dân T/p Hồ Chí minh ...Dưới đây là hai clip của Trúc Ngân hát ...
Clip 1:


Clip 2:

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Trở về kỷ niệm ...

Vừa rồi dẫn con gái út vào Sài gòn để nhập học Đại học....Mình có ghé thăm mấy đứa em ... nào ngờ gặp dượng Chín cho xem cái blog của dượng cũng hay hay...Thấy mình thích ,dượng động viên mình làm một cái ghi lại kỷ niệm của gia đình...để sau này có cái mà ti toe với mấy đứa cháu  hi..hi...Cũng có lý nhỉ ...mà có  tốn kém bao nhiêu đâu ...chỉ có mạng là được rồi ...mọi cái còn lại là do cái đầu thôi...Vậy là dượng Chín làm ngay cho mình cái sườn blog ...bàn đi tính lại quyết định đặt tên là  nhungngaythangqua... ừ! thôi tạm vậy sau này quen nước quen cái tính tiếp....
Và dưới đây là những hình ảnh mình vào Sài Gòn được tiếp đón như thế nào nhé!( Tất nhiên là dượng Chín cung cấp tài liệu rồi...)

 Và video....



Và đây là clip thứ 2



Và Clip thứ 3